‘Khi cuộc đời cho bạn một quả quýt’


Cảnh phim Khi cuộc đời cho bạn một quả quýt. (Ảnh: Netflix)
Cảnh phim Khi cuộc đời cho bạn một quả quýt. (Ảnh: Netflix)

(PLVN) – “Khi cuộc đời cho bạn một quả quýt” là tên một bộ phim gây sốt gần đây về cuộc đời của một người mẹ qua lời kể của con gái. Đó là một người mẹ kiên cường, dung dị, đi qua mọi đớn đau trong cuộc đời, điều còn lại vẫn là những giá trị tốt đẹp trong cuộc đời…

1. Trong vòng 30 năm trở lại đây, tỉ lệ phụ nữ kết hôn muộn ở châu Á đã tăng lên gấp 6 lần. Ở Mỹ và Anh, tỉ lệ phụ nữ kết hôn sau 35 tuổi là 20%. Ở Đài Loan (Trung Quốc), con số này đã chạm mốc 40%… Riêng ở Việt Nam, độ tuổi kết hôn trung bình của phụ nữ hiện nay là 26,4 tuổi, trong khi chỉ vài năm trước đó người ta còn mải lo tảo hôn, lo chặn đám cưới chui của các cô dâu chưa đủ 18 tuổi. Đó là những cô gái vượt ngưỡng 22 tuổi nhưng chẳng tha thiết yêu đương gì; tâm đắc chân lý “ở vậy nuôi thân béo mầm”; thích làm mọi thứ một mình, đi chơi một mình, cà phê một mình, shopping một mình, xem phim một mình, đi hiệu sách một mình, ăn một mình, ngủ một mình, du lịch một mình… yêu bản thân, yêu công việc, coi cô đơn là chuyện bình thường vô cùng.

Bên cạnh những cô gái trẻ đã không còn nỗi ám ảnh “đến tuổi” phải yên bề gia thất mới được xem là trọn vẹn, họ đã có thể được sống cuộc sống cá nhân theo lựa chọn, khi họ chưa thấy “hoàng tử” trong lòng xuất hiện. Còn với phụ nữ đã đi qua những ngày tháng gian nan theo nhiều nghĩa, họ đã có thể tự tìm được bình yên, hạnh phúc…. một mình mà không đơn độc…

Cuộc sống, mỗi ngày đến rồi đi, nhưng thực ra nó không dài. Mỗi ngày, chúng ta sẽ gặp những người khác nhau và ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, sẽ có những người sẽ trở thành những mảnh ghép hoàn hảo, hay chỉ là những khoảnh khắc tựa cầu vồng trong mưa, lung linh nhưng không là mãi mãi…

Người ta vẫn nói, có hai người nhất định phải gặp trong đời: một người khiến thời gian kinh ngạc, một người mang đến những năm tháng dịu dàng. Người đầu tiên bước vào đời ta như một cơn bão, khiến ta say đắm và không thể cưỡng lại. Họ có thể biến những khoảnh khắc ngắn ngủi thành vĩnh cửu, khiến tim ta đập nhanh đến mức ngỡ như không còn nghe thấy tiếng gì khác. Nhưng cũng vì quá rực rỡ, họ thường không ở lại. Họ để lại vệt sáng chói lòa rồi biến mất, để lại những vết sẹo khó phai…

Người thứ hai lại đến một cách âm thầm, lặng lẽ. Họ không khiến trái tim ta bùng cháy ngay lập tức, nhưng lại biến những ngày bình thường thành hạnh phúc. Họ kiên nhẫn lắng nghe, kiên trì ở lại. Và chính người ấy, bằng sự ân cần và vững chãi, biến cuộc sống của ta trở nên dễ thở hơn, bình yên hơn. Giữa hai người ấy, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời rằng, điều gì mới thực sự quan trọng? Là tình yêu rực cháy nhưng dễ tan biến, hay một tình yêu dịu dàng và bền bỉ?…

2. Ernest Hemingway từng nói: “Những con người đẹp nhất mà ta gặp trong đời thường là những người đã bước qua lửa”. Họ đã đối mặt với thất bại, chịu đựng nỗi đau, vật lộn với nghịch cảnh và trải qua mất mát theo cách mà phần lớn chúng ta khó có thể tưởng tượng.

Có lẽ, điều làm họ trở nên đặc biệt chính là việc họ đã đi qua giông bão của riêng mình. Và từ đó, họ biết trân trọng cuộc sống theo cách mà những người chưa từng trải qua khổ đau khó lòng hiểu được. Một sức mạnh dịu dàng nảy sinh từ sự hiểu rằng mọi thứ đều vô thường, rằng mỗi khó khăn đều mang trong mình một bài học. Trái tim họ đầy ắp yêu thương, không chỉ với người khác, mà cả với chính mình, một tình yêu được tôi luyện trong lửa đỏ của thử thách. Bởi họ biết cảm giác bị tổn thương, cảm giác lạc lối. Dù đã trải qua nhiều đau khổ, họ vẫn đứng lên, mạnh mẽ hơn và thấu hiểu hơn. Chính hành trình trong bóng tối đã tôi luyện trái tim họ với một sự nhạy cảm hiếm có. Vì đã từng chịu đau, họ có khả năng đồng cảm phi thường.

Bạn sẽ gặp ở họ, sự tĩnh lặng, sự hài hước và sự ấm áp. Trái tim họ đầy ắp yêu thương, không chỉ với người khác, mà cả với chính mình, một tình yêu được tôi luyện qua những bản ngã của cuộc đời. Bởi cô ấy đã qua những ngày không có bàn tay an ủi. Cô đã học cách tự lau nước mắt, tự giải quyết vấn đề và tự tìm ra lối đi bình yên cho riêng mình.

Một người phụ nữ không sợ cô đơn sẽ không chấp nhận vụn vặt tình cảm, sự thất thường hay tình yêu nửa vời. Với những người phụ nữ từng bước qua lửa, họ không còn sợ cô đơn hay lạc lõng. Họ đã biết tự an ủi bản thân, tự tìm lấy niềm vui và bình yên. Họ hiểu rằng tình yêu đích thực không phải là phép màu để khỏa lấp những vết thương. Họ không cần những lời hứa theo gió hay những cử chỉ nhất thời, bởi họ đã đi qua quá đủ bão giông để hiểu rằng yêu thương thực sự không chỉ là lời nói… Những người phụ nữ như thế, họ không tìm sự cứu rỗi. Và một khi cô ấy nhận ra bạn không xứng đáng với tình yêu mà cô có thể trao, cô sẽ không trách móc, không giận hờn, chỉ lặng lẽ rời đi, như chưa từng rực rỡ. Một người phụ nữ không sợ cô đơn, rời đi cũng chỉ là một bước trở về với bình yên. Bởi cô ấy đã đủ kiên cường và ấm áp, đủ dịu dàng và bao dung, cho những điều còn lại. Mỗi con người dường như đã có những lựa chọn cho những lối đi mà họ thấy được an yên, hạnh phúc. Cuộc sống với họ sẽ vẫn luôn là những điều đẹp đẽ, những niềm tin thiện lương vẫn ở đó, như chưa hề có những tháng ngày bão giông…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *